Back

BẮN CUNG - ĐỂ THẤY MÌNH LÀ MÌNH

Bài viết không đề cập đến các vấn đề kỹ thuật hay các lời khuyên hữu ích khi bắn cung, càng không phải để cổ vũ mọi người hãy bắn cung vì những tác động tích cực của nó mang lại, chỉ là ghi lại một vài suy ngẫm của bản thân trong quá trình trải nghiệm bắn cung của người viết.

Lạc mất chính mình

Nếu mà nói bắn cung giúp ta tìm thấy chính mình thì cũng có nghĩa là những lúc mình đánh mất chính mình và lạc lối. Vậy đó là khi nào và vì sao?

Thường nhật cuộc sống

Trong nhịp sống hối hả của xã hội hiện đại, có biết bao áp lực đè nặng lên vai của mỗi người, nào là áp lực công việc, áp lực kiếm tiền, mưu sinh, trách nhiệm chăm lo gia đình, thành công trong sự nghiệp… Mỗi sáng người ta (có mình trong đó) thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay bộ đồ đẹp đi làm, bước đến cơ quan, giao tiếp với đồng nghiệp, làm việc 8 tiếng (hoặc hơn) ở sở làm, tan ca ra về, ăn tối với gia đình, lướt mạng xã hội rồi bận rộn những chuyện không đâu gì đó, cuối ngày tắt đèn đi ngủ, rồi sáng mai lại tiếp tục đi làm.

Vấn đề là ở chỗ

Vấn đề là ở chỗ, mỗi ngày người ta đều lao vào những hoạt động thường nhật ấy với dáng vẻ bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong thì hơi… rỗng. Lo sợ mở mắt vào mỗi sáng với một khối lượng công đang chờ, làm việc chỉ để mưu sinh, đồng nghiệp thì chỉ dừng lại ở mối quan hệ hợp tác, đi lại như “zombie”, ăn uống không để ý đến vị ngon, mất thời gian rất nhiều nhưng đêm về lại canh cánh trong lòng vì nhiều thứ còn ngổn ngang. Cơ thể mệt mỏi, tâm trí luẩn quẩn, mất khả năng tập trung vào những điều tốt đẹp của giây phút hiện tại. Trái tim ta như có một lỗ hổng… Ngày qua ngày, lỗ hổng ấy càng lan rộng, mình không cảm thấy đang có mặt ở hiện tại, mình không còn biết mình là ai, mình muốn gì và cảm thấy lạc lối.

“Vấn đề là ở chỗ, mỗi ngày người ta đều lao vào những hoạt động thường nhật ấy với dáng vẻ bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong thì hơi… rỗng”

Đấy đấy, đấy chính là lúc phải dừng lại để tự nhìn lại về cuộc sống, chăm sóc bản thân, làm điều mình muốn tạo những thói quen tích cực mới. Nói chung, mỗi người sẽ có một cách thức khác nhau, có người thì viết, có người vẽ, có người chạy bộ, có người du lịch, thì cũng có người… bắn cung

Mà sao bắn cung có thể giúp được mình nhỉ?

Tập trung chú ý nào!!!

Đầu tiên phải kể đến sức mạnh của sự tập trung. Nếu ăn cơm thì có người sẽ kết hợp cả xem tivi, tán gẫu thậm chí là lướt điện thoại cùng một lúc, nhưng khi bắn cung thì mình chỉ có thể làm đúng một chuyện là bắn cung, không thể làm thêm một hoạt động nào khác (trừ khi bạn quá phi phàm đến độ có thể bật chế độ đa nhiệm vừa tập trung bắn cung vừa…lau nhà chẳng hạn, mà chuyện đó cũng không khuyến khích vì an toàn của những người xung quanh).

Bắn cung là phải chú ý đến các nguyên tắc an toàn rồi mới đến kỹ thuật

Chỉ xét đến việc tuân thủ các nguyên tắc an toàn thì mình cũng đã có biết bao nhiêu thứ phải tập trung chú ý từ chuyện đứng vào vạch nào, khi nào được bắn, tập trung nghe hiệu lệnh, quan sát khi nào được rút tên… (Các bạn có thể xem thêm bài về an toàn khi bắn cung)

Tiếp đến, bắn cung đòi hỏi bản thân phải lưu tâm đến nhiều động tác trong quá trình bắn từ lúc chuẩn bị trước khi bắn (thế đứng, lắp tên, móc ngón tay vào dây…), trong khi bắn (giương cung, kéo dây cung, ngắm mục tiêu, buông tên), sau khi bắn (thả lỏng, giữ nguyên tư thế, tiếp tục các động tác kéo…). Chưa kể, bắn xong cũng phải đi kiểm tra tên với mục tiêu, rút tên cẩn thận. Đối với mình thì không thể không tập trung khi bắn được.

“Có biết bao nhiêu thứ phải tập trung chú ý từ chuyện đứng vào vạch nào, khi nào được bắn, nghe hiệu lệnh, khi nào được rút tên…”

 

Thế giới riêng của cung thủ

Những lúc tập trung bắn cung, mình nghĩ nhiều cung thủ sẽ thấy được cảm giác ấy. Cảm giác chỉ có mình, cung tên và mục tiêu. Thế giới ngưng đọng lại, tách biệt bản thân với phần còn lại xung quanh. Thế giới ấy đôi lúc yên tĩnh đến độ lạ thường, không ai có thể xen vào được (mà chắc cũng không ai có gan dám chen ngang vì rất dễ… ăn tên:)). 

Khi ấy, mình dành hết tâm trí và sức lực cho việc bắn cung, nói cách khác mình bắn cung bằng tất cả con người của mình, phút chốc trút bỏ muộn phiền. Mình có mặt với hiện tại, vậy là mình đặt được bước chân đầu tiên trở về với chính mình. 

Dĩ nhiên là không phải lúc nào mình cũng thành công trong việc tập trung một cách triệt để, dĩ nhiên cũng có lúc bị gián đoạn, có lúc xao lãng, có lúc tâm trí vẫn lưu lạc ở đâu đó. Nhưng quan trọng có là được, tập trung được lúc nào thì vui lúc đó và sau khi bị xao lãng mình hoàn toàn có thể quay lại trong phát bắn sau. 

Niềm vui của sự miệt mài

Để làm được bước 1 không biết phải bắn mấy chục mũi tên, để làm bước 2 không biết phải bắn thêm mấy trăm hay mấy ngàn mũi nữa. Do vậy mà không bắn cung thì thôi, chứ đã bắn đầu bắn rồi thì mình thấy ngoài tập trung ra thì ai cũng miệt mài, mài…bia.

Có người sẽ nghĩ điều đó thật nhàm chán khi phải bắn quá nhiều như vậy, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.

Giống như khi bắt đầu đọc một quyển sách, ban đầu có thể hơi chậm nhưng bắt đầu đến những khúc cao trào thì càng đọc càng cuốn, càng đọc càng tập trung say sưa, không thể dừng lại. Bắn cung cũng vậy, một khi đã bắt đầu và tập luyện một thời gian thì khó lòng mà dừng lại. Mỗi ngày lại phát hiện một…lỗi sai mới hay một điều gì đó có thể cải thiện. Không có hôm nào giống hôm nào, không có lỗi nào giống lỗi nào, mình sẽ luôn tìm thấy những thứ mới và lại say sưa bắn tiếp.

Mình cũng không phải là một người tập luyện siêng và giỏi, nhưng mình nhớ có một mùa hè năm nào đó, mình bắn từ sáng tới chiều, đã tập nhiều đến độ mình thấy từng động tác trong từng lần bắn, thấy sự miệt mài, thấy dòng chảy đam mê có chút chảy qua người. Và mình cảm thấy vui vì điều đó.

Cho nên mỗi lúc nhìn thấy ai đó siêng năng luyện tập bắn cung thì mình nghĩ họ cũng đang trải qua niềm vui của sự say mê ấy.

Có một mục tiêu để hướng tới

Ngoài bắn cung thì mình cũng thích đi bộ lên núi. Thường thì để phân sức thì mình sẽ chia nhiều chặng trên đường lên núi như cột mốc 800m, 1200m, 2200m… Mỗi lần vượt qua một là mỗi lần mình biết mình đã đến gần với đỉnh núi hơn. Một trong những cảm giác hạnh phúc nhất khi leo đến đỉnh một ngọn núi chính là cảm giác chinh phục, không phải là chinh phục được đỉnh của ngọn núi mà là chinh phục được sự mệt mỏi, sợ hãi, nản chí, yếu đuối của bản thân để hoàn thành điều mình muốn làm.

“Một trong những cảm giác hạnh phúc nhất khi leo đến đỉnh một ngọn núi chính là cảm giác chinh phục, không phải là chinh phục được đỉnh của ngọn núi mà là chinh phục được sự mệt mỏi, sợ hãi, nản chí, yếu đuối của bản thân để hoàn thành điều mình muốn làm.”

Tạo mục tiêu khi luyện tập

Phải nói là với bắn cung thì lúc nào cũng có mục tiêu để mà hướng tới. Mình luôn có thể đặt mục tiêu muốn đạt được trong từng khoảng cách. Ví dụ như, ở khoảng cách cơ bản nhất  5m nếu đã bắn vào tâm bia hết vẫn có thể đặt mục tiêu khó hơn như thu nhỏ bia, chia nhiều bia cùng khoảng cách, bắn đường thẳng trên cùng bia. Rất thành thạo ở 5m rồi lại dời khoảng cách ra xa hơn, 10m, 15m, 18m, 30m và hơn nữa. 

Thậm chí không có mục tiêu thì vẫn có thể tập bắn thẳng, tập giữ lâu, tập động tác chính xác. Không xét về thành tích thì vẫn có thể thử thách bản thân thử nhiều loại cung khác nhau, cung trần, cung truyền thống, cung compound, cung Olympic recurve, chưa chắc mình bắn tốt ở loại này thì có thể bắn tốt với 1 loại cung khác. Nói chung là không có lúc nào cũng có nhiều mục tiêu mới để khám phá trong bắn cung.

Cứ mỗi lần đặt thử thách mới thì mình lại bước vào tập luyện và chinh phục. Lại đối mặt với mệt mỏi, chán nản, lại leo qua vách núi mang tên yếu đuối, lo sợ của bản thân. Và cũng lại thu thập thêm một chút vốn liếng, có thể là kiến thức, kỹ thuật mới hoặc chỉ đơn giản là niềm vui trong quá trình theo đuổi mục tiêu mình đặt ra.

Rèn luyện cơ thể

Cần phải nhắc nhở bản thân là bắn cung không thì không đủ để tiến bộ, phải rèn luyện cơ thể nữa, nhảy dây chạy bộ là những môn bổ trợ tốt cho bắn cung. Thể lực, kỹ thuật rồi mới đến tâm lý (như coach mình đã nói), từng phần phải được rèn luyện thì mới ổn.
Vậy là nhờ bắn cung mà mình có thể tập trung lại, quay về với bản thân, có chút niềm vui, có chút mục tiêu theo đuổi, lại rèn luyện thêm sức khỏe, tìm thấy mình trong hạnh phúc nào đó.